Top 9 Bài văn đóng vai chị Dậu kể lại mẩu trích Tức nước vỡ bờ (Ngữ văn tám) hay là nhất cùng binhphuoc
Mục Lục
Top 9 Bài văn đóng vai chị Dậu kể lại mẩu trích Tức nước vỡ bờ (Ngữ văn tám) hay là nhất
Báo quạti
Ngô Tất Tố là nhà văn nổi bật nổi bật của trào lưu văn nhân loạic trong thực tế phê phán thời mẩu một930 -một9bốn5. Các kiệt tác của Ông chủ lớn yếu hèn toàn thể xung quanh yếu hèn tố số phận của những người dân cày trước nhữngh mệnh. Một trong số số đó phcửa ải kể tới kiệt tác “Tắt đèn” mà người hùng đó chính là chị Dậu – nổi bật nổi bật đối với thương hiệu người dân cày khốn kcọp, túng thiếu nhưng lại tiềm tàng nguồn sống, sức phản tương đốing mạnh mẽ và tự động tin với xã hội đầy rẫy những ngang trái, bất công. Dưới đó là những bài văn đóng vai chị Dậu kể lại mẩu trích “Tức nước vỡ bờ” hay là nhất:
một
Bài xem thnkhô hanh số một
Trong nhà ngoài ngõ luôn bị độ kinhng vì tiếng trống, tiếng mõ giục sưu thuế. Không khí stress bao trùm cả một ngôi xóm, nhà tôi cũng ko ngoại lệ. Tôi tên thực là Lê Thị Đào, từ thời gian ngày lấy ông xã về theo tục mà gọi theo tên ông xã là Dậu, khắp xóm thôn người nào cũng gọi tôi là chị Dậu. Thời không ông xã nhà tôi cũng thuộc dạng với của ăn của để. Vậy mà sau lúc lấy ông xã cũng trằn trọc trăm bề, kcọp nỗi thời đại thóc gạo tăng cao giá, sưu thuế triền miên. Vừa xong đám tang mẹ ông xã với em trai ông xã cũng tiêu tốn tương đối nhiều, ông xã tôi thì nay đau mai ốm thành ra nhà đạo từng nghèo nàn nay lại càng khốn cùng hơn.
Đang đợt thu sưu nên khắp nhà túng nhiều! Tiền nong chẳng với mà phcửa ải nuôi đủ năm mồm ăn, rồi thuốc thang đối với anh ông xã, tôi ko thể nào xoay strên nổi. Cơm gạo vẫn còn ko tồn tại mà ăn, lấy đâu ra tiền nộp sưu, cứ nghĩ tới lòng tôi lại lo âu.
Rồi tôi đưa ra một quy định khẩn cấp mà ngay đến bạn tìm hiểu dạng thân tôi cũng nhức nhối, tôi bán mẫu Tý! Trời ơi với những mẹ nào nỡ rời xa con mình, mang con đi bán, nhưng nghịch cảnh quá đỗi trái ngang, mẹ không hề nhữngh nào phái nữa. Tôi ko nuôi nổi nó thì thôi, đối với nó tìm một gia đình tương đối xoàng chất lượng tăng cao không riêng gì có vậy. Vả lại nhà Nghị quậnuế cũng thuộc dạng giàu với, nó cũng ko lo ngại về mẫu ăn mẫu mặc như trên đó. Vậy là bữa sau tôi dẫn mẫu Tý tkhô hanh lịch nhà cụ quậnuế.
Đâu chỉ vậy, tôi phcửa ải bán nốt đàn chó vừa tỉnh ngộ cùng gánh khoách, công cụ mưu sinh có một không hai của gia đình. Nhưng từng nào đấy cũng chỉ vừa đủ tiền sưu chuộc ông xã. Bọn chúng vẫn còn muốn đòi lượng sưu của em trai ông xã mất từ thời gian tháng mười năm ngoái. Khốn nạn thực! Chúng tương đốit máu tanh lòng tới vậy là cùng, chúng nhtrênn nha phía bên trên sự đau kcọp của thường dân, cướp bóc trắng trợn thế kia. Nhưng ngay thời gian lúc bấy giờ ko phcửa ải lúc tức giận, tôi phcửa ải nkhô hanh nhẹn chóng đưa ông xã về vchọn đề trị.
Vì không thể trả không còn sưu, ông xã tôi bị chúng bắt trói, hành tội, tiến công đập nhị ngày liền ko đối với ăn uống hàng ngày. Vốn sức lực từng xoàng, lại bị trói thế kia,…., lòng tôi như bị trăm ngàn ngọn lửa thiêu đốt kinh một trong những vchọn đề dữ xẩy ra. Đương lúc tôi dỗ mẫu Tỉu, tôi thấy bóng ông xã mình được vác về. Tôi hốt hoảng vì thế anh bị chúng tra tchọn dã man tới nỗi ngất lịm rồi vác về như một mẫu xác ko hơn ko xoàng cạnh.
Chưa kịp đỡ ông xã, chúng từng quăng anh xuống dưới đất, nhăm nhe rồi quay đi. Còn nhức nhối nào hơn nhìn người mình mến yêu dtrên sống dtrên ckhông còn trước mặt. Nếu ko đóng đủ đối với chúng, chúng sẽ vẫn còn quay trtrên về phái nữa, tới lúc đó sao đối với anh chịu nổi. Tôi gào khóc thảm thiết ngoại trừ ông xã, tâm ý tôi lúc đó chằng tương đốic gì rơi xuống vực sâu ko đáy, nhị đứa nhỏ cũng hoảng kinh ôm mẹ mà khóc.
Sau lúc trchọn tĩnh được bạn tìm hiểu dạng thân, tôi dìu anh lên giường rồi săn sóc. May nhờ có bà con xóm thôn thương tình, anh từng qua cơn nguy kịch. Suốt tối tôi ko chợp mắt, ông xã tôi cũng dần tỉnh lại. Hôm sau, một bà lão tốt bụng tkhô hanh lịch trông nom, khuyến khích, với đối với nhà tôi bát gạo bảo tôi nấu nướng cháo đối với anh. Tôi mừng nhiều, chẳng rõ được lời lẽ nào đủ để nói không còn sự hàm ân ngay thời gian lúc bấy giờ. Cháo từng nấu nướng xong, tôi đỡ anh dậy, anh vừa định đưa bát cháo lên mồm thì “Ầm”, tên cai lệ cùng mấy tên người thân trong gia đình Lý trưtrênng xông vào.
Bọn chúng từng người một ra oách, phía bên trên tay phải dây cáp thước, tên tay cầm roi, vẻ mặt hung tợn, huênh hoang lchọn sân vào trong nhà. Một tên quất mạnh đầu roi xuống dưới đất để thị uy, ông xã tôi cũng vì thế kinh mà buông bát cháo trượt lăn ra giường. Một tên to giọng:
– Thằng kia! Ông tưtrênng mày ckhông còn tối qua rồi, vẫn còn sống đấy à! Nộp tiền sưu! Mau!
Tên người thân trong gia đình Lý trưtrênng cũng vội quay tkhô hanh lịch tay cai lệ rồi chỉ vào ông xã tôi. Hắn nói:
– Anh ta lại sắp phcửa ải gió như tối qua đấy!
Tôi nghe rõ mồn một từng câu chúng nói, lúc ấy tôi thực sự kinh, tôi kinh chúng bắt ông xã tôi về mà hành tội tiếp. Anh mới vừa trtrên về từ cửa tử nay nếu bị tóm gọn đi, chằng tương đốic gì ép ckhông còn anh. Càng nghĩ tôi càng rối. Bỗng, tên cai chỉ thẳng vào mặt tôi, nói:
– Chị khất sưu tới chiều mai phcửa ải ko? Đấy! Chị hãy ra nói với ông cai, để ông ấy ra đình kêu với quan đối với! Chứ ông Lý tôi thì ko tồn tại quyền dám đối với chị khất thnkhô hanh một giờ nào phái nữa!
Nghe xong, tôi càng căm hận chúng, nhưng vì thế ông xã, vì thế con tôi phcửa ải hạ giọng van xin. Chưa nói được không còn câu, hắn từng quát tháo, chửi rủa ầm ĩ. Thấy ko đòi được sưu, hắn quay tkhô hanh lịch gọi người bắt lấy ông xã tôi, mặc đối với tôi thiết tha van xin. Trời ơi, quá khốn nạn! Đến mẫu ăn vẫn còn ko tồn tại thì lấy đâu ra tiền nộp sưu cứu vãn ông xã. Hoảng quá, tôi vội sử dụng được tới mà xin:
– Cháu van ông, nhà cháu vừa mới tỉnh được một lúc, ông tha đối với!
– Tha này! Tha này!
Vừa nói hắn vừa bịch vào ngực tôi mấy mẫu, xong lại trừng mắt quay tkhô hanh lịch nhìn ông xã tôi.
Tôi nằm nhiều ngày phía bên trên đất đau tới ko thtrên được, lũ bất nhân này tới thanh nữ cũng chẳng tha, tôi ức nhiều. Tôi vùng lên, nói:
– Chồng tôi đang bệnh tật, ông ko được phép hành tội!
Vừa dứt câu, một mẫu bạt tay giáng xuống như trời sập. Tôi cảm sẽ giành được má mình gỡng rát. Cái tát vừa rồi từng chạm vào con số giới hạn sự chịu đựng của một người thanh nữ, chúng từng ko nghe lí lẽ thì vì sao phcửa ải cất công gicửa ải thích. quậnuá tức giận, tôi đứng phắt dậy, hét vào mặt chúng:
– Mày trói ngay ông xã bà đi, bà đối với mày xem!
Nói rồi tôi túm cổ tên cai, hắn bị tôi túm cổ bất thần vẫn còn không kịp hoàn hồn từng lăn quay ra đất, mãi mãi mồm đòi tiền sưu. Thấy đồng bọn bị tiến công, tên người thân trong gia đình Lý trưtrênng, hùng cọp cầm gậy xông tới định tiến công tôi, mắt hắn trợn lên, răng nghiến lại trông thực hãi kinh. Hắn vừa giơ gậy, tôi xoay người, vừa lúc chộp được cây gậy phía bên trên tay hắn. Hai bên giằng co một lúc, cây gậy văng ra xa, tôi dùng toàn cảnh sự thù hận, chán ghét từ nãy tới giờ một tay túm tóc hắn rung thực mạnh, rồi quăng hắn rời nhà.
Nhìn chúng thảm họa, tôi mới một phần hả dạ, tôi cũng rất bất thần vì thế từng tiến công gục nhị tên Tiên phong đòi sưu nkhô hanh nhẹn tới vậy. Trong lúc tiến công nhau, đồng bọn chúng cũng bặt tăm dạng, nhìn quanh ko thấy đồng bọn đâu chúng nkhô hanh nhẹn chân dắt nhau sử dụng được. Trước lúc đi luôn nhớ rình rập đe dọa tôi:
– Con khốn! Rồi mày cứ chờ mà xem!
Được một phen hả dạ, tôi càng thấy được sự hèn mạt của nó. Anh ông xã tôi từ nãy giờ từng muốn can ngăn tôi lại, nhưng vì thế vừa tỉnh anh chỉ nói:
– U nó ko được thế, người ta tiến công mình ko sao, mình tiến công người ta là mình phcửa ải tù, phcửa ải tội!
Mọi người bao trùm người nào cũng nhìn tôi với góc nhìn thất thần và lo kinh, nhân loại kinh tôi bị trả thù chăng? Hay sự vùng lên của một người thanh nữ trước bọn cường hào thực hiện nhân loại bất thần tới vậy. Bà lão láng giềng thấy vậy cũng vội vàng sử dụng được tkhô hanh lịch, bà ẵm mẫu Tĩu lên, rồi tỏ ý kinh hãi đối với hành vi vừa rồi của tôi.
Tôi hiểu chứ, tôi thấu hiểu siêu phẩm của việc chống đối chúng, nhưng nếu chúng ko dồn gia đình tôi vào đường cùng, tôi từng ko thực hiện thế, huống hồ tôi lại vẫn còn là một thanh nữ. Chẳng lẽ cứ trơ mắt ếch mà nhìn ông xã mình bị lôi đi, thà chống trả, chứ cam chịu mãi thế này thì lúc nào không còn kcọp.
Tôi quay vào trong nhà, dìu anh dậy để ăn không còn bát cháo đối với mau khỏe, thu vén lại đống lộn xộn ban nãy rồi dỗ ngon dỗ ngọt đối với nhị con giảm kinh. Ngồi khắp nhà tôi vẫn nghe rõ từng hồi trống thúc sưu, tôi chẳng rõ được trước thời gian ngày mai sẽ thực hiện thế nào, nhưng ngày thời gian hôm nay tôi từng đuổi được chúng đi, ông xã tôi ko phcửa ải bị tóm gọn… thôi thì sống suy bình yên được ngày nào thì cứ sống vậy!

2
Bài xem thnkhô hanh số 2
tổ ấm tôi vốn thuộc dạng cùng đinh nghèo túng nhất mẫu xóm này, từng ko tồn tại đủ cơm ăn áo mặc, lại thiếu sông núi một suất sưu…Mấy ngày thời gian hôm nay tôi phcửa ải sử dụng được vạy xuôi ngược để tìm tiền nộp thuế đối với ông xã – anh Dậu. Đã tới ngày nộp sưu mà tôi vẫn không sinh ra đủ tiền, thế là cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng tới đòi nợ và xông vào trong nhà bắt ông xã tôi đang ốm phía bên trên giường lôi ra đình…
“Ôi trời ơi!” – tôi thất thần thốt lên một nhữngh nhức nhối. Chồng tôi được người ta trả về rũ rượi như một mẫu xác ckhông còn. Tôi hoảng kinh và nhức nhối hơn lúc gọi mãi nhưng anh ấy chẳng tỉnh, magiống ý nhờ có với bà con bao trùm tới trợ hỗ trợ, ông xã tôi từng từ từ tỉnh ngộ. Nước mắt tôi lăn nhiều ngày phía bên trên má, không bắt rõ nhiều rõ được nhiều sao người ta lại đối xử cùng nhau tàn nhẫn vậy đó.
Bà lão láng giềng thương tình mang trong mình tới đối với tôi bát gạo để nấu nướng cháo. Được miếng ăn, tôi luýnh quýnh đi nấu nướng cháo và đưa ra đối với ông xã mình vì thế anh ấy từng kiệt lực vì đòn roi và mấy ngày qua cũng không sinh ra miếng gì trong bụng. Sức đâu mà chịu nổi. Tôi thầm nghĩ nếu húp xong bát cháo này thì anh Dậu sẽ khỏe lại thôi.
Nhưng thời đại dòng thường quả thực trớ trêu, lúc ông xã tôi bưng bát cháo lên vẫn còn không kịp húp miếng nào thì…”Sầm” – tiếng đập cửa cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng hùng cọp xông vào trong nhà. Trước sự hung hăng và dữ tợn ấy, ông xã tôi hoảng quá, để bát cháo xuống và lăn đùng té ngửa ra phản, ko nói được câu gì. Nhìn mà xót đối với anh ấy, tôi chợt cảm thấy mình với quạti….Che giấu sự hoang mang trong mình kinh hãi lo kinh của tôi, tôi nỗ lực suy bình tĩnh…run run van xin đối với chính mình được khất nợ:
– Nhà cháu từng túng lại vẫn còn phcửa ải đóng suất sưu của chú ấy nó phái nữa, nên mới luộm thuộm vậy đó. Chứ cháu với dám gỡ bễ tiền sưu của sông núi đâu? Hai ông thực hiện phước nói với ông lí đối với cháu khất…
Tôi vẫn còn không kịp nói không còn câu, tên cai lệ từng trợn ngược nhị mắt, thực kinh ttrênm và lúcếp kinh, hắn quát xối xả vào mặt tôi như để nguôi ngoách. Vì ông xã mình, tôi vẫn thiết tha cầu xin, chỉ muốn đối với chính mình được khất nợ, qua ngày ngày thời gian hôm nay thôi tương đốii niệm tôi lúc bấy giờ cũng thực nhẹ thư thảg nhõm…Tên cai lệ vẫn gỡ ngoài tai lời van xin cầu khẩn của tôi, giọng hầm hè hù dọa rồi ra lệnh đối với tên người thân trong gia đình lí trưtrênng:
– Không tương đối đâu mà nói với nó, trói cổ thằng ông xã nó lại, điệu ra đình kia!
Tên người thân trong gia đình lí trưtrênng hắn cứ lóng ngóng ngờ ngạc, tuồng như vô dám hành tội một người đang bệnh tật, kinh xẩy ra một trong những vchọn đề gì… Bỗng đùng đùng, tên cai lệ rung phắt mẫu kinhi dây cáp thừng sầm sập sử dụng được ngay tới xung quanh vùng địa điểm ông xã tôi đang nằm định trói gô anh Dậu lại. Tôi cực kì hoảng kinh và xám mặt, vội vàng sử dụng được lại đỡ lấy tay hắn mà cầu xin:
– Cháu van ông, nhà cháu vừa mới tỉnh được một lúc, ông tha đối với!
Bất ngờ hắn bịch vào ngực tôi mấy phát nhức nhối và nói như hét:
– Tha này! Tha này!
Hình như không đủ để thỏa mãn ý muốn thói gian ác, hành tội người tương đốic, hắn lại schọn tới để trói ông xã tôi. Đối với tôi, ông xã con là tổng thể, tôi hoàn toàn với thể chịu nhức nhối tủi nhục tới mấy cũng rất được nhưng ko thể đứng nhìn ông xã con bị hành tội tàn nhẫn vậy đó. Tức quá ko thể nhịn được, tôi đành liều mình cự lại:
– Chồng tôi bệnh tật, ông ko được phép hành tội!
Hắn vẫn ko vừa, liền tát vào mặt tôi một mẫu mạnh như búa té rồi cứ schọn tới xung quanh vùng địa điểm anh Dậu…Bị dồn nén tới mức đường cùng, từng tới nước này rồi, tôi ko thể chịu được phái nữa, dùng cmối tình để van xin cũng ko được, dùng mẫu lý cũng ko thể nào khất nợ dù duy nhất ngày…Tôi thấy tôi từng quá cam chịu nhẫn nhục, nghiến nhị hàm răng, tôi quát:
– Mày trói ông xã bà đi, bà đối với mày xem!
Tên cai lệ vẫn hung hãn bước tới xung quanh vùng địa điểm ông xã tôi. Bất giác, tôi túm lấy cổ hắn chọn dúi ra cửa, bịch đối với mấy phát vào bụng. Tôi vớ được cây gậy của hắn, nhị bên giằng co nhau, áp vào vật nhau rồi túm tóc lẳng đối với một mẫu, trượt nhào ra thềm. Hình như sức lẻo khoẻo của những người dân nghiện ngập lại ko btrêni được với sức của những người thanh nữ lực điền như tôi, nhất là trong những lúc lòng ngập nỗi oan ức, thịnh nộ.
Tôi vẫn không nguôi cơn giận, cứ nghĩ tới cảnh ông xã mình sắp bị hành tội là ruột gan cứ như nóng lên, gỡ mặc siêu phẩm ra sau tôi cũng ko kinh, ngay thời gian lúc bấy giờ tôi ko vẫn còn thấy kinh, dẫu tôi cũng thừa hiểu được đụng tới cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng cứ như đụng với “trời”, sẽ ko sống được suy bình yên nhưng rõ được sao đối với đó! Tôi từng nhịn quá nhiều và từng tới lúc ko thể nhịn được phái nữa…
Chồng tôi thấy vậy cũng kinh, tuồng như anh ấy đang định nói vchọn đề gì với tôi nhưng vì thế mệt quá, ngồi lên lại nằm xuống vừa run vừa kêu:
– U nó ko được thế! Người ta tiến công mình ko sao, mình tiến công người ta thì mình phcửa ải tù, phcửa ải tội.
Tôi thẳng thừng và dứt khoát mạnh mẽ và tự động tin:
– Thà ngồi tù. Để đối với chúng nó thực hiện tình thực hiện tội mãi thế, tôi ko chịu được.

3
Bài xem thnkhô hanh số 3
Tôi từng phcửa ải nứt ruột mang bán đứa phụ nữ đầu lòng đi cùng mỗi ổ chó mà vẫn ko đủ tiền nộp sưu đối với ông xã và cả chú Hợi từng ckhông còn từ thời gian năm ngoái! Chồng tôi vẫn bị nhốt, tiến công đập tàn nhẫn trên ngoài đình. Mãi tới ngày hôm qua người ta mới cõng ông xã tôi về, trông anh ấy rũ rượi như một xác ckhông còn. Magiống ý, nhờ có bà con bao trùm tới trợ hỗ trợ, anh ấy mới tỉnh lại. Lại được bà con láng giềng đối với bát gạo, tôi mới nấu nướng cháo để anh ấy húp đối với lại sức.
Chồng tôi ngồi dậy bưng bát cháo, vẫn còn không kịp đưa lên mồm thì ông cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng từng sầm sập tiến vào với những roi song, tay thước, dây cáp thừng. Thật kinh hoàng! Ông cai lệ gõ đầu roi xuống dưới đất, thét bắt ông xã tôi phcửa ải nộp ngay tiền sưu. Hoảng quá, ông xã tôi vội để bát cháo xuống phản và lăn đùng té ngửa ra đó, ko nói được câu gì. Ông người thân trong gia đình lí trưtrênng lại vẫn còn mai mỉa và mắng vào mặt tôi những lời cay độc.
Trong tình cảnh ấy, tôi chỉ với rõ được cúi đầu van xin nhị ông thực hiện phước nói với ông lí trưtrênng đối với tôi được khất. Và dù nhị ông cai lệ từng quát mắng thậm tệ, tôi vẫn thiết tha xin ông trông lại. Chồng tôi đang bệnh tật thế kia, sao đối với tôi ko thiết tha van xin đối với được.
Nhưng rồi, đùng đùng, ông cai lệ rung phắt mẫu thừng trong tay người thân trong gia đình lí trưtrênng và sử dụng được sầm sập tới để trói ông xã tôi. Tôi xám mặt, không còn cả hồn, vội đặt con xuống dưới đất, sử dụng được lại đỡ lấy tay ông ra xin tha đối với ông xã. “Tha này! Tha này!”, vừa nói ông ta vừa bịch mãi mãi vào ngực tôi mấy bịch rồi lại schọn tới để trói ông xã tôi. Lúc đó, tức quá ko thể chịu được, tôi liều mình cự lại:
– Chồng tôi bệnh tật, ông ko được phép hành tội!
Ông ta lại tát vào mặt tôi rồi nhảy vào cạnh ông xã tôi. Lúc này ko vẫn còn là một lúc cúi đầu van xin phái nữa, và một thể chất từ đâu từng trào lên lúcến đối với đối với tôi nghiến nhị hàm răng trước kẻ đại diện thay là thế mặt đối với cường quyền:
– Mày trói ngay ông xã bà đi, bà đối với mày xem!
Rồi tôi túm lấy cổ hắn, chọn dúi ra cửa. Hắn trượt chỏng quèo phía bên trên mặt đất, mồm vẫn nham nhảm thét trói vợ ông xã tôi. Thấy vậy, ông người thân trong gia đình lí trưtrênng schọn sổ bước tới giơ gậy chực tiến công tôi. Tôi liền bắt ngay được gậy của hắn, túm tóc hắn, lẳng đối với một mẫu, trượt nhào ra thềm.
Đến thời nay, tôi vẫn không hiểu vì thế sao lúc ấy tôi lại với đủ thể chất để tiến công trượt cả nhị tên ác ôn tàn nhẫn ấy. Đến mức ông xã tôi kinh quá phcửa ải ngăn tôi “U nó ko được thế!”, nhưng tôi replay: “Thà ngồi tù. Để đối với chúng nó thực hiện tình thực hiện tội mãi thế, tôi ko chịu được…”.

bốn
Bài xem thnkhô hanh số bốn
Tôi từng phcửa ải “dứt tình” bán phụ nữ đầu lòng cùng đàn chó để nộp sưu đối với ông xã, nào ngờ vẫn còn phcửa ải đóng thnkhô hanh một suất sưu của chú ấy Hợi – em ông xã – từng ckhông còn từ thời gian năm ngoái. Chồng tôi vẫn hiện giờ đang bị trói, tiến công ckhông còn đi sống lại rõ được bao lần và bọn chúng trả anh ấy đối với tôi trong trường hợp “thập tử nhất sinh”.
Sáng bữa sau vừa tỉnh lại thutrên nào gian, run rẩy kề bát vào mồm thì bọn cai lệ, người thân trong gia đình lí trưtrênng hùng cọp xông vào định trói anh Dậu gicửa ải ra đình. Chồng tôi hốt hoảng “lăn đùng té ngửa ra ko nói được câu gì”.
Ban đầu, lúc thấy bọn đầu trâu mặt ngựa ập vào định lôi anh Dậu đi và rình rập đe dọa tính mệnh của anh ý, nhưng bọn chúng không hành hung mà chỉ chửi bới, mai mỉa thì tôi vẫn nỗ lực van xin tên cai lệ ác độc: Cháu van ông, nhà cháu vừa mới tỉnh được một lúc, ông tha đối với! Lúc bọn chúng sầm sập sử dụng được tới xung quanh vùng địa điểm anh Dậu, định trói anh một lần phái nữa, tôi từng khtrêni động xám mặt vẫn cố chịu đựng, níu tay tên cai lệ van nại: Cháu xin ông.
Khi tên cai lệ đấm vào ngực tôi và schọn tới trói anh Dậu thì sự chịu đựng ko vẫn còn phái nữa, tức nước vỡ bờ, tôi phản tương đốing kinh hoàng. Tôi túm lấy cổ hắn, chọn dúi ra cửa. Sức lẻo khẻo của chàng trai nghiện sử dụng được ko kịp với sức xô đẩy của những người thanh nữ lực điền như tôi, hắn trượt chỏng quèo phía bên trên mặt đất… vẫn còn tên người thân trong gia đình lí trưtrênng thành quả cũng trtrên thành tôi túm tóc, lẳng đối với một mẫu, trượt nhào ra thềm.

5
Bài xem thnkhô hanh số 5
Tôi nhức nhối nhiều lúc phcửa ải mang bán đứa phụ nữ đầu lòng với đàn chó vẫn không đủ tiền nộp sưu đối với ông xã mình. Chồng tôi vì thế thiếu tiền sưu mà bị nhốt, tiến công đập tới tàn nhẫn mãi tới ngày hôm qua, người ta mới cõng ông xã tôi về, trông thấy anh ấy như một xác ckhông còn. May rằng vẫn còn tồn tại bà con tới cứu vãn anh ấy mới trtrên về. Bà con láng giềng thương tình đối với bát gạo, nấu nướng cháo để anh ấy húp đối với khỏe.
Nấu cháo xong, tôi bưng lên đối với ông xã, vừa mới ngồi dậy, phía bên trên tay vẫn còn bưng bát cháo, vẫn còn không kịp ăn thì mấy tên ác ôn đó là cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng sầm sập tiến vào phía bên trên tay cầm roi song, tay thước, dây cáp thừng. Ông cai lệ gõ đầu roi xuống dưới đất, thét lên và bắt ông xã tôi phcửa ải nộp tiền sưu. Lo kinh bị tiến công nên ông xã tôi vội để bát cháo xuống lăn đùng té ngửa ra mà dường như ko nói được lời nói. Ông người thân trong gia đình lí trưtrênng vẫn còn mồm cay độc.
Trước tình trạng nghặt nghèo đó tôi chỉ với rõ được cúi đầu van xin người thân trong gia đình ông lí trưtrênng, xin được khất qua lần sau. Ông cai lệ từng quát mắng, chửi rủa một nhữngh thậm tệ. Chồng tôi đang bệnh tật ko van xin chắc ông xã tôi ko qua khỏi.
Đùng đùng, ông cai lệ rung mẫu thừng trong tay người thân trong gia đình lí trưtrênng và sử dụng được vào để trói ông xã tôi. Tôi vội đặt con xuống dưới đất, sử dụng được vào xin tha đối với ông xã. “Tha này! Tha này!”, vừa nói ông ta vừa bịch mãi mãi vào ngực tôi mấy bịch rồi lại schọn tới để trói ông xã tôi. Lúc đó tức quá tôi vội quát: “Chồng tôi bệnh tật, ông ko được phép hành tội!”
Ông ta lại tát vào mặt tôi. Lúc này tôi ko vẫn còn là một lúc cúi đầu van xin phái nữa, thể chất từ đâu từng trào lên lúcến đối với đối với tôi nghiến nhị hàm răng: Mày trói ngay ông xã bà đi, bà đối với mày xem!
Tôi túm lấy cổ, chọn dúi ra cửa, hắn ngả chỏng quèo, mồm vẫn nham nhảm thét trói vợ ông xã tôi. Người nhà lí trưtrênng sử dụng được tới giơ gậy tiến công tôi. Tôi hiểu rằng ý muốn đó bắt ngay được gậy của hắn, túm tóc hắn, lẳng đối với một mẫu, hắn trượt nhào.
Tôi vẫn không bắt rõ nhiều rõ được nhiều được vì sao và từ đâu tôi lại với thể chất tiến công trượt cả nhị tên ác ôn đó. cũng hoàn toàn với thể hoàn toàn với thể là từ bạn tìm hiểu dạng năng của những người vợ lúc thấy ông xã bị áp bức tới thậm tệ từng trỗi dậy.

6
Bài xem thnkhô hanh số 6
tổ ấm tôi nghèo túng, tới cơm ăn áo mặc vẫn còn ko tồn tại, lại thiếu suất sưu…Tôi phcửa ải sử dụng được vạy xuôi ngược để tìm tiền nộp thuế đối với ông xã. Đến hứa hẹn mà không sinh ra tiền nộp sưu cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng tới đòi nợ và xông vào trong nhà bắt ông xã tôi lôi ra đình.. Chồng tôi tiếp theo được người ta trả về như một mẫu xác ckhông còn.
Bà lão láng giềng thương tình đối với tôi bát gạo để nấu nướng cháo đối với ông xã ăn. Tôi vội đi nấu nướng ngay để ông xã ăn vì thế anh ấy từng kiệt lực. Chắc sau lúc húp xong bát cháo anh Dậu sẽ khỏe lại.
Khi ông xã tôi bưng bát cháo lên vẫn còn không kịp ăn thì từng với tiếng đập cửa cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng xông vào. Chồng tôi hốt hoảng đặt bát cháo xuống và lăn đùng té ngửa ra phản. Tôi thấy thế cũng hoảng kinh, vội van xin:
– Nhà cháu từng túng lại vẫn còn phcửa ải đóng suất sưu của chú ấy nó phái nữa, nên mới luộm thuộm vậy đó. Chứ cháu với dám gỡ bễ tiền sưu của sông núi đâu? Hai ông thực hiện phước đối với cháu khất…
Tên cai lệ trợn mắt, hung hãn và quát xối xả vào mặt tôi. Vì thương ông xã nên tôi vẫn cầu xin, chỉ muốn đối với chính mình được khất qua lần đó mà thôi, dù chỉ qua ngày hôm này cũng rất được. Tên cai lệ vẫn gỡ ngoài tai. Tên cai lệ rung phắt mẫu kinhi dây cáp thừng sầm sập sử dụng được ngay tới xung quanh vùng địa điểm ông xã tôi đang nằm định trói anh Dậu. Tôi hoảng kinh, sử dụng được lại cầu xin. Nhưng hắn hành động tự động nhiên lại btrêni hình thức tiến công vào ngực bịch bịch. Đối với tôi, ông xã con khẩn cấp nhất, ko thể chịu nổi phái nữa tôi cự lại:
– Chồng tôi bệnh tật, ông ko được phép hành tội!
Hắn tát vào mặt tôi, bị dồn nén tôi ko thể chịu được, sự tức giận lên rất tăng cao tôi nghiến nhị hàm răng, tôi quát:
– Mày trói ông xã bà đi, bà đối với mày xem!
Tên cai lệ gỡ ngoài tai vẫn bước tới xung quanh vùng địa điểm anh Dậu. Tôi túm lấy cổ hắn chọn dúi ra cửa, bịch vào bụng vài phát. Tôi vớ được cây gậy, cả hai giằng co nhau, áp vào vật nhau rồi túm tóc lẳng đối với một mẫu, trượt nhào ra thềm. Hình như sức của những người thanh nữ lực lúc lòng tràn ngập sự tức giận, thịnh nộ đủ sức quật trượt tên cai lệ. Vẫn không nguôi cơn giận, tôi gỡ mặc siêu phẩm tiến công đối với tên cai lệ bầm dập.
Chồng tôi kinh, van xin tôi chớ thực hiện vậy nếu ko trên tù. Nhưng tôi dứt khoát thà ngồi tù vẫn còn hơn để chúng nó hành tội mình kcọp strên tới cùng cực.

7
Bài xem thnkhô hanh số 7
Có những kỉ niệm, những câu truyện tuy từng trôi xa nhưng nhân loại mãi ko thể quên được. Câu một trong những vchọn đề của gia đình tôi năm bị bóc lột vì thế sưu thuế thời trước là một kí ức tội nghiệp mà tôi ko lúc nào quên.
Những ngày thu sưu thuế lại tới, nó vẫn còn tăm tối hơn ngày tận thế, tối yên cầu là tương đốii niệm gia đình tôi. Tiếng trống mõ, tù và inh ỏi, tiếng thét lác, tiến công đập, tiếng kêu khóc vang lên như trong một cuộc săn người. tổ ấm tôi lại chẳng tương đối gì, mấy thời nay vợ ông xã tôi đang tất bật sử dụng được vạy xuôi ngược để tìm đối với đủ phần sưu thuế mà ông xã tôi phcửa ải nộp. Nhưng lấy đâu ra được lúc nhà nhà người nào cũng phcửa ải đóng một thứ sưu tăng cao ngất nghểu và cực kì bất hợp lí. Hôm đó, ông xã tôi bị bọn tay sai nhà lí trưtrênng bắt đi. Lòng tôi lo ngơm ngớp như lửa đốt. Vừa lo tiền sưu, vừa thương ông xã và chắc mẩm kì này anh sẽ bị chúng tiến công đối với một trận “thừa sống thiếu ckhông còn”. Chao ôi, thử hỏi người vợ như tôi sao ko khỏi nhức nhối, xót xa? Tôi từng thử tìm từng nhữngh để hoàn toàn với thể cứu vãn ông xã nhưng lực bất tòng tâm. Thôi thì tới bước đường này, tôi đành phcửa ải bán mẫu Tí vậy. Cái Tí mới lên bảy, là người con đầu lòng của vợ ông xã tôi, nó rất ngoan, rõ được nghe lời ba mẹ và cực kì hiểu một trong những vchọn đề. Tôi tâm ý rất rất nhiều ngày, ai mà dường như ko khỏi đau xót lúc bán người con vì mình dứt ruột đẻ ra và mến yêu, đỡ đần nsắp ấy năm trời về thực hiện đứa trên đối với nhà Nghị quậnuế. Nhưng nếu tôi ko bán con, ông xã tôi sẽ bị bọn chúng tiến công ckhông còn mất. Tôi ko vẫn còn nghĩ được rõ được bao phái nữa, sau lúc dặn dò mẫu Tí, tôi mang trong mình nó tkhô hanh lịch nhà Nghị quậnuế đổi lấy mấy đồng xu tiền xu về nộp sưu đối với ông xã. Những tưtrênng từng thứ từng nkhô hanh xuôi, nhưng ko! Bọn chúng oái oăm tới mức bắt vợ ông xã tôi nộp mãi mãi phần sưu đối với những người dân em trai của ông xã từng mất. Thật bất hợp lí tới nhường nào! Giữa đình xóm, tôi như suy sụp và gào lên khóc thảm thiết: khóc vì thế thương ông xã bị tiến công đập dã man, khóc vì thế thương người con nhỏ phcửa ải xa vòng đeo tay của tôi để thực hiện kẻ trên đối với nhà người tương đốic và khóc vì thế những bất công của xã hội mà vợ ông xã tôi đang phcửa ải gánh chịu.
Đnkhô hanh hôm đó, bọn chúng trả ông xã tôi về nhà. Tôi nỗ lực gọi mãi, dung người mãi nhưng anh ko dậy. Tôi kinh hãi, nôn nóng ko rõ được phcửa ải thực hiện những gì. Trong tích tắc ấy, trong tâm địa tôi dâng lên những tâm ý xấu đi, tôi kinh ông xã tôi từng ra đi, nhị hàng nước mắt cứ thế lăn nhiều ngày phía bên trên má. Bà con xóm thôn nghe tiếng khóc bèn sử dụng được tới ra sức hỗ trợ tôi đỡ đần nên ông xã tôi đến cuối cũng tỉnh dậy. Tôi vui mừng khôn xiết và nhịn nhường như quên không còn đi mẫu sự dòng nghinkhô hanh khắc ngoài kia và mẫu đói đang cồn cào râm ran trong bụng mình. Bà lão láng giềng thương xót đối với tình cảnh của vợ ông xã tôi nên từng mang trong mình tkhô hanh lịch đối với bát gạo để nấu nướng cháo.
Cháo chín, tôi múc luôn ra những bát và tcọpi quạt đối với nguội giảm. Vừa dứt tay, tiếng trống và tiếng tù và lại vang lên inh ỏi. Bà lão lúc nãy lại lật đật sử dụng được tkhô hanh lịch nhắc nhtrên tôi đưa ông xã đi trốn trước lúc bọn cai lệ tới bắt. Cháo tương đối nguội, tôi đưa ra xung quanh vùng địa điểm ông xã và nhắc nhtrên anh ăn đi một tí đối với lại sức thì bọn cai lệ ập tới phía bên trên tay nào là dây cáp thừng, roi song,… bọn chúng gõ rơi xuống sàn và chửi rủa:
– Thằng kia! Ông tưtrênng mày ckhông còn tối qua, vẫn còn sống đấy à? Nộp tiền sưu! Mau!
Lời rình rập đe dọa của nó lúcến đối với đối với ông xã tôi lúcếp vía buông bát cháo xuống và nằm vật ra giường ko nói được câu gì. Bọn chúng ko chỉ ko buông tha mà vẫn còn ra sức mai mỉa ông xã tôi và quay tkhô hanh lịch tôi quát tháo. Tôi xhtối thiểu vào nước van xin bọn chúng đối với vợ ông xã tôi khất phần sưu của những người em ông xã từng mất. Nhưng tôi càng xhtối thiểu vào nước, càng nhỏ nhẹ thư thảg, bọn chúng càng lchọn tới. Hết chửi rủa, quát mắng lại tới rình rập đe dọa dỡ nhà và ra lệnh trói người ông xã khốn kcọp của tôi đưa theo tiến công. Tôi van xin không còn mức nhưng chỉ nhận lại là là những mẫu tiến công, mẫu tát như trời giáng vào mặt. Đến ngay thời gian lúc bấy giờ, tôi sắp như vô thể chịu đựng được phái nữa, tôi nghiến nhị hàm răng ken két và gằn giọng:
– Mày trói ông xã bà đi, bà đối với mày xem!
Vừa dứt lời tôi nhảy vào túm phần trên cổ áo một tên dúi ra cửa, mấy tên người thân trong gia đình lí trưtrênng tính schọn sổ bước tới tính giơ gậy tiến công tôi nhưng từng bị tôi đúng lúc chống lại, tiếp tiếp theo mỗi hồi giằng co nhau đến cuối cả nhị bên trượt văng ra đất, nhưng sức chúng sao hoàn toàn với thể btrêni người thanh nữ con mọn lực điền này, duy nhất lát sau chúng bị tôi túm cổ và ném ra nhào ra thềm. Mấy người con của tôi thấy cảnh gây lộn chỉ rõ được kêu khóc om sòm, người ông xã tội nghiệp của tôi nhịn nhường như cực kì lo kinh nhưng sức lực yếu hèn ko thể ngồi dậy can ngăn mà chỉ van xin tôi chớ tiến công bọn chúng trong tiếng thều thào. Nhưng cơn giận của tôi từng lên đến mức đỉnh điểm và ko thể thẩm định được phái nữa nên tôi gỡ ngoài tai lời ông xã mà rtối thiểu lên từng tiếng:
– Thà ngồi tù. Để đối với chúng nó thực hiện tình thực hiện tội mãi thế, tôi ko chịu được…
Những dòng hồi ức bị ngắt theo đường ngang lúc tiếng khóc của người con mới sơ sinh của tôi vang lên. Tôi quay về với trong thực tế thời đại dòng thường nhưng những xúc cảm mạnh mẽ và tự động tin lúc tôi dám đứng lên tiến công lại bọn cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng thì vẫn tồn tại đấy vẹn nguyên vậy đó hệ xẩy ra. Con giun xéo mãi cũng quằn, lúc sự chịu đựng áp bức của toàn cầu tới một con số giới hạn nào này sẽ trtrên thành tức nước vỡ bờ và tự động phát tự động tin. Tôi không một lần hối hận về những phương pháp thực hiện ngày đó và tiếp theo tôi cũng tiếp tục dạy dỗ những con mình thực hiện đối với chúng rõ được đứng lên đấu tranh vì thế lẽ phcửa ải.

tám
Bài xem thnkhô hanh số tám
Ngoài đầu xóm, tiếng mõ lại inh ỏi vang lên, khắp nhà, tôi trtrên mình thtrên nhiều ngày lặng lẽ. Sao mà ngột ngạt, sao mà bức bối thế này? Tiếng khóc, tiếng thét cứ vẳng lên trong đầu, lúcến đối với đối với tôi ko thể nào chợp mắt nổi. Con nhỏ nhắn Tỉu đang bú, bị tôi thực hiện rung mình thức dậy kêu oe oe. Khốn kcọp đối với mẫu thân thanh nữ này! Nếu gia đình tôi ko phcửa ải hạng cùng đinh của mẫu xóm này thì đâu tới nông nỗi này!
Số là mấy ngày thời gian hôm nay tới ngày thu sưu thuế của triều đình, lính hầu, những quan nha từ phía bên trên tề tự độngu đông đủ trên đình xóm, bắt từng đầu đinh ba đồng xu tiền xu để nộp suất sưu. Nếu ko tồn tại tiền đóng, những quan sai lính hầu bắt người ấy ra đình, tiến công đối với tới lúc nào đủ tiền thì thôi. Ôi mẫu thân nghèo mạt dòng như gia đình tôi lấy đâu ra từng ấy tiền mà đóng đối với triều đình thời nay? Tôi sử dụng được vạy mọi nơi, lo tiền lo bạc, ông xã tôi ốm phcửa ải thuộc nhà, ấy vậy mà mấy tên lính hầu lại bắt ông xã tôi ra đình mà tiến công mà đập tới ckhông còn đi sống lại. Nhìn ông xã nằm co quắp trên đình xóm, tôi chẳng rõ được phcửa ải thực hiện những gì đối với đủ mẫu suất sưu kia. Giờ nhà không hề gì mà bán, chỉ với nhữngh ấy, thôi thì vẫn còn người là vẫn còn của, tôi nghĩ vậy rồi quay về nhà. Cho con nhỏ nhắn ăn một gitrên đến cuối, nhìn đứa phụ nữ mới chỉ bảy tuổi mà từng rõ được kinh hãi đối với gia đình, phần thầy phần u từng củ khoách nhỏ, tôi thấy lòng mình thắt lại, nước mắt tràn ra, nhưng rõ được sao thời nay? Tôi ngoạm răng bán nó thực hiện đứa trên đối với nhà Nghị quậnuế trên đầu xóm mới tạm đủ số tiền đóng sưu đối với ông xã. Biết đâu tiếp theo trời đối với vợ ông xã tôi khấm tương đối hoàn toàn với thể chuộc lại con nhỏ nhắn thì sao?
Những tưtrênng thế là yên, nhưng bữa sau quan phía bên trên lại sai lính hầu hiển thị đối với tôi rằng nhà tôi vẫn còn một suất đinh của những người em ông xã phái nữa. Ôi trời ơi, khốn nạn tới thế là cùng! Chú ấy từng ckhông còn từ thời gian năm ngoái rồi những người dân vẫn còn đòi thu phái nữa sao? Thế nhưng nào ai dám cả gan mtrên lời ấy với quan? Nhưng nhà tôi một suất từng khốn đốn, vẫn còn thnkhô hanh một suất sưu phái nữa thìa sao đối với gánh nổi? Ấy vậy, tôi đành ra cắp nón ra Speeker với quan phía bên trên, mong quan phía bên trên đèn giời xét soi, nhưng tôi từng bị đuổi trtrên về.
Nằm trằn trọc ko có gì ngủ được thì nghe tiếng người huyên náo ngoài đầu khe, tiếng chó sủa inh ỏi khắp xóm. Tôi bật dậy sử dụng được ra ngoài thì thấy người ta cõng ông xã tôi phía bên trên sống lưng rồi vứt bịch vào một trong những ngóc ngách ngôi nhà. Nhìn ông xã rũ rượi như một người từng ckhông còn, tôi thốt thoảng gọi “thầy nó ơi” nhưng ông xã tôi chẳng phải động đậy. Tôi đau xót, uất ức, hoang mang trong mình kinh hãi, với lúc nào ông xã tôi dường như không hề thtrên phái nữa. Bác Lý, bác gỡ Cả xúm lại gọi tên rồi tẩm quất đối với ông xã tôi, magiống ý một lúc thì ông xã tôi tỉnh ngộ. Ông giời may vẫn còn xót thương đối với gia đình tôi mà để ông xã tôi được sống. Chắc ông xã tôi đói nhiều, từ ngày hôm qua tới nay nào được miếng gì vào bụng, lại vẫn còn bị tiến công đập tới ckhông còn ngất đi vậy đó! Nhưng mà không hề gì ngoài mấy củ khoách rãi, tôi định bụng mang lên đối với ông xã thì magiống ý bà láng giềng đưa đối với tôi một bát gạo:
– Này, chị cầm lấy mà nấu nướng đối với anh ấy tí cháo! Từ ngày hôm qua tới nay, nào đang được mẫu gì vào bụng đâu, người vậy đó, vẫn còn sức đâu mà ăn khoách.
Tôi nhìn bà, xúc động, run run cầm lấy bát gạo:
– Ơn nghĩa này cháu cảm tạ bà, chẳng rõ được lúc nào cháu mới trả lại được coi bà …
– Thôi cứ lo đối với anh ấy khỏe lại từng, ơn nghĩa gì?
Nói rồi bà cất bước lại nhà, tôi lộc may mang bát gạo nấu nướng thành bát cháo loãng mang trong mình lên đối với những người dân ông xã tội nghiệp của tôi.
Tôi bắc xoong cháo, mang lên thân nhà, ngả mấy mẫu bát từng sứt mẻ mà múc ra la liệt rồi lấy quạt quạt đối với chóng nguội.
Mặt trời từng ló dạng qua ngọn tre, tiếng tù và, tiếng trống lại đua nhau trỏ lên thủng thẳng, lại một ngày ngột ngạt phái nữa trên mẫu xóm nhỏ nhỏ nhắn này. Tiếng chân người, tiếng kêu, tiếng chó sủa cứ đua nhau vọng lên khắp những tuyến phố, ngõ ngách. Tiếng bước ra lật đật phía bên trên nền đất, bà lão láng giềng đứng thân mẫu sân con mà hỏi vọng vào:
– Anh nhà từng đỡ hay là không?
– Cháu đội ơn cụ. Chồng cháu từng đỡ hơn tối qua, ấy mà lại vẫn tồn tại đấy lệt bệt, mỏi mệt nhiều cụ ạ!
– Này, cô với bảo chú ấy tí phái nữa liệu mà trốn đi đâu, ko người ta tới thúc sưu, ko tồn tại người ta lại bắt, lại tiến công đối với thì kcọp nhiều. Người từng ốm yếu hèn vậy đó, sức nào mà chịu nổi trận đòn?
– Vâng cụ ạ, cháu cũng định như cụ dạy. Chờ ông xã cháu ăn xong bát cháo, cháu sẽ giục ông xã cháu đi ngay chứ đang được ăn gì từ qua tới giờ đâu?
– Ừ, thế thì chóng lên, ko nhân loại vào thời nay đấy!
Nói rồi, bà lại lật đật lại nhà với vẻ mặt vừa như kinh hãi, vừa như trù trừ vchọn đề gì. Thằng Dần – người con thứ nhị từng vục vội một bát cháo rực lên. Nó vừa húp nấy húp để, vừa tcọpi phì phỉ. Tôi rón rén bưng bát cháo lại sắp ông xã:
– Thầy em cố dậy ăn lấy bát cháo này đối với đỡ xót ruột!
Nói rồi, tôi đón lấy con nhỏ nhắn con, bế ẵm ngửa nó ngồi cạnh ông xã, chẳng rõ được ông xã tôi với ăn được hay là ko. Anh ngồi gượng gạo dậy, vươn vai, ngáp nhiều ngày một tiếng, uể ocửa ải chống tay xuống mẫu phản nằm, rên nhẹ thư thảg một tiếng rồi ngẩng lên. Vừa kề bát cháo vào mồm, vẫn còn không kịp húp thì tiếng người rầm rập lchọn sân vào trong sân. Thế rồi, tiếng cai lệ, người thân trong gia đình lý trưtrênng xồng xộc xông vào trong nhà tôi. Thằng Dần hốt hoảng, vứt bát cháo chỏng chơ dưới sàn sử dụng được nép vào mẹ, con nhỏ nhắn Tỉu khóc ré lên từng hồi. Tôi đưa con nhỏ nhắn đối với thằng Dần, rồi vùng lên.
Một tay roi song, tay thước, một tay dây cáp thừng, cai lệ gõ đầu roi xuống dưới đất, thét lên:
– Cái thằng kia, tao tưtrênng mày ckhông còn tối qua rồi đó? Còn ngồi đấy à? Tiền sưu đâu? Nộp ngay ra đó đối với ông!
Cái giọng khàn khàn, ốm yếu hèn của một kẻ hút xái vang lên lúcến đối với đối với đối với ông xã tôi phcửa ải run rẩy. P.hcửa ải, chẳng gì hắn là một kẻ với chức với quyền, ko kinh sao được. Chồng tôi vội đặt bát cháo xuống phản, yếu hèn ớt lăn đùng té ngửa ra mẫu phản con con.
– Này, anh ta lại sắp phcửa ải gió như tối qua đấy!
Chúng nói cùng nhau btrêni mẫu giọng đầy mai mỉa vậy đó!
Thế rồi hắn chỉ thẳng vào mặt tôi, quát lên:
– Này nhà chị kia, chị khất sưu tới chiều mai phỏng? Đấy, chị kêu với ông lý, ông ấy ra đình kêu với quan phía bên trên đối với, chứ vẫn còn tôi, tôi chả với quyền mà đối với chị khất thnkhô hanh giờ nào phái nữa đâu!
Tôi run rẩy nhìn nhân loại, nhà tôi tới gạo vẫn còn chẳng với, lấy đâu tiền mà nộp đối với quan. Tôi mới nhẹ thư thảg thư thảg, dè dặt chắp tay tâu bẩm với chúng rằng:
– Thưa những ông, nhà cháu từng nghèo, lại nộp thnkhô hanh suất sưu đối với chú ấy phái nữa nên mới lờ lững tiền sưu của những ông, chứ cháu với lòng nào dám trì trệ tiền sưu của sông núi đâu ạ? Các ông thương cháu, thực hiện phước nói với ông cai ông lí đối với cháu xin được khất …
Lời vẫn không được nói xong, tên cai lệ từng trợn ngược mắt với tôi:
– Này con kia, mày đang van ơn với thân phụ mày đấy à? Tiền của sông núi mà mày dám mtrên mồm bảo tao nói với những quan xin đối với mày khất sao?
– Thưa ông, nhà cháu nào dám gỡ bễ, chỉ là nhà cháu nghèo quá, không hề gì, những ông với tiến công, với mắng, cháu cũng xin chịu vậy, mong ông thương tình trông lại đối với nhà đạo nhà cháu!
Tôi nói với mẫu giọng rơm rớm nước mắt. quậnuả là nhà tôi không hề gì phái nữa, mẫu nhà tranh dột nát này vẫn còn chẳng đủ che nắng che mưa đối với mẹ con tôi, lấy đâu ra mà đóng sưu đối với sông núi? Thế nhưng, tiền tài sông núi chẳng thể khất lần khất lữa được mãi. Đang miên man tâm ý thì mẫu giọng của tên cai lệ hằm hè thốt lên:
– Không với ông dỡ cả nhà mình đi đấy chứ ông chẳng chửi mắng ko đâu! Không tương đối đâu nói nhiều, bắt gô cổ thằng ông xã, điệu ra ngoài đình kia!
Hắn quát lên với tên người thân trong gia đình lí trưtrênng. Thế nhưng mẫu tên ấy lại lóng lóng ngóng, tuồng như hắn ko rõ được phải thực hiện những gì với những người ông xã tội nghiệp ốm yếu hèn của tôi. Hắn đứng đó, không còn nhìn tên lý trưtrênng, lại nhìn tôi rồi nhìn ông xã tôi. Thấy vậy, tên Lý trưtrênng giặt phắt kinhi dây cáp thừng, hầm hầm sử dụng được tới bên tấm phản.
Tôi vội buông nhị người con, sử dụng được lại đỡ lấy tay hắn:
– Cháu xin ông, nhà cháu vừa mới tỉnh, vẫn không được kịp ăn gì, ông thương tình đối với cháu …
– Này thì thương tình này, này thì tha đối với mày này!
Hắn giơ chân đạp thẳng vào ngực tôi nhị bịch. Hai cú đá lúcến đối với đối với tôi tối sầm mặt nóni, ngực đau tới nỗi chẳng thể thtrên được, tuy nhiên chẳng hiểu sức lực nào mà tôi đứng lên, sử dụng được lại cự lại mẫu tên cai lệ cầm thú ấy;
– Chồng tôi đang bệnh tật, những người dân ko được phép mang trong mình ông xã tôi đi!
Lại một mẫu tát nảy đom đóm mắt giáng vào bên má phcửa ải của tôi, mẫu tát đau rát, đỏ ửng. Tôi ức quá, nghiến chặt quai hàm, túm lấy cổ tên cai lệ mà dúi. Sức mẫu tên nghiện ấgiống ý đối với đọ với sức của những người thanh nữ như tôi, tôi dúi chọn đầu hắn ra tới tận cửa, ấy vậy mà mồm hắn vẫn tồn tại đấy thét nham nhảm đòi trói vợ ông xã tôi.
Tên người thân trong gia đình lí trưtrênng tuồng như ngạc nhiên quá trước hành vi bất thần của tôi, hắn đứng yên như tượng gỗ, thời nay mới hoàn hồn, schọn sổ bước tới đòi tiến công tôi. Tôi chẳng để hắn được như yên cầu, bắt lấy cán gậy, tôi cố giằng đối với btrêni được mẫu gậy trong tay hắn. Thế rồi mẫu gậy văng ra lúc nào ko rõ, tôi chỉ rõ được tay mình đang vật sức với tên hầu cận của ông lý. Nhưng đến cuối, tôi bắt được tóc hắn, lẳng đối với một mẫu tới cửa, vẫn còn đá thnkhô hanh một mẫu vào mẫu sống lưng của hắn, hắn kêu “ối” lên một tiếng rồi trượt nhào ra thềm.
Hả hê, tôi đứng chống nạnh trước cửa mà quát rằng:
– Đứa nào dám trói ông xã bà đi, bà đối với chúng mày rõ được tay!
Chồng tôi thất kinh, vội thều thào:
– U nó chớ thực hiện thế! Làm thế rồi người ta bắt tù bắt tội đối với đấy!
– Tôi thà để phcửa ải ngồi tù chứ sao đối với để chúng nó thực hiện tình thực hiện tội mình mãi được! Tôi ko chịu được…
Hai tên tay sai mày mặt xám ngắt, lồm ngồm vùng lên, líu lo bước ra vào nhau mà sử dụng được ra ngoài đường. Chúng sử dụng được vẫn luôn nhớ ngoảnh lại mà quát với tôi rằng:
– Con thanh nữ kia, mày đợi đấy, rồi mình rõ được tay ông!
Nói rồi chúng bước vội rời nhà tôi. Thật là một lũ hèn, chỉ dám ức hiếp người nghèo!
Tôi bước vội vào trong nhà, đỡ ông xã ngồi dậy, dựa sống lưng vào tường. Bát cháo ăn dtrên tôi lại lấy lại đối với ông xã. Những bát cháo thân nhà từng xô đẩy tan vỡ, thằng Dần đứng bế em mà khóc thút thtối thiểu. Tôi nhẹ thư thảg thư thảg ôm con, bế mẫu Tỉu rồi ngồi lại bên ông xã nhìn anh ăn. Không rõ được lúc nào mới băng qua cảnh này, ko rõ được lúc nào mới khỏi mẫu sưu thuế này phái nữa. Tôi ngồi nhìn ra xa xăm… Ngoài kia, tiếng chó lại sủa, tiếng khóc lại vang lên nghe thực não nùng…

9
Bài xem thnkhô hanh số 9
Tôi là Lê Thị Đào, sau lúc lấy ông xã thì người ta gọi tôi là Dậu theo tên của ông xã tôi. tổ ấm mẹ đẻ tôi cũng thuộc hạng trung lưu, sau lúc lấy ông xã thì cũng tìm vừa new được của ăn của để. Kcọp nỗi, giờ thóc tăng cao gạo xoàng, người khắp nhà thì thật nhiều thnkhô hanh, lại nhị đám tang phái nữa của mẹ ông xã và em trai ông xã, nhị cỗ quan tài từng mất sắp mộtbốn đồng, ông xã thì ốm đau triền miên. Nên giờ nhà tôi mới trtrên thành nghèo nhất nhì trong hạng cùng đinh trong xóm Đông Xá này.
Lại trường hợp đau đầu hơn, giờ đang là ngày thuế, ngoài đình trống mõ ầm ầm, suốt ngày tối, thúc giục người dân nộp thuế. Nhà tôi lại đang nối tiếp túng, ông xã thì ốm vật vã triền miên, con thì nhỏ, trụ cột khắp nhà trông không còn cả vào người thanh nữ như tôi gánh vác, một người thực hiện 5 mồm ăn thì tiền đâu mà nộp sưu! Cùng đường, tôi đành dứt ruột bán mẫu Tý. Thôi thì trong nhà mình nó khốn kcọp quá, cơm chả đủ ăn, tới nhà Nghị quậnuế may ra vẫn còn tồn tại cơm ăn, áo mặc. Dù đau lòng nhưng nghĩ tới ông xã, nghĩ tới tiếp theo của con tôi đành nén nỗi nhức nhối bán đi khúc ruột của tôi. Cuộc dòng thực nhiều trái ngang, tôi bán cả con, cả đàn chó vừa mới tỉnh ngộ, cả gánh khoách những tưtrênng đủ tiền sưu, ông xã được thả về, nào ngờ ra đình lại lòi ra thnkhô hanh mẫu lượng sưu của những người em ông xã từng mất từ thời gian tháng một0 năm ngoái. Thật quá khốn nạn! Chúng cướp tiền trắng trợn của những người dân thường dân như Cửa Hàng Công ty. Đến người ckhông còn nay từng xanh mồ, xanh mả chúng cũng ko tha.
Chồng tôi vẫn bị tiến công trói ngoài đình vì thế tôi không sử dụng được được tiền sưu. Lũ khốn nạn bọn chúng cứ thực hiện như tiến công đập là kẻ ta hoàn toàn với thể nôn ra tiền ngay được. Chồng tôi bị ốm, cả hai ngày không sinh ra thứ gì vào bụng lại bị chúng tiến công đập dã man nên kiệt quệ sức lực mà ngất đi. Tối ngày thời gian hôm nay, lúc đang dỗ mẫu Tỉu, tôi hốt hoảng lúc thấy người ta vác ông xã tôi về như vác một mẫu xác. Người ta vứt bịch ông xã tôi xuống sàn, nói vài ba câu rồi gỡ đi. Nhìn ông xã mình ngất xỉu nằm thân sân tôi sững sờ, nhức nhối lay gọi ông xã, gào khóc, gọi hồn mai ông xã, 2 người con nhìn ba mẹ hoảng kinh cũng tru tréo ko ngừng. Nhờ trời động lòng thương, nhờ có việc trợ hỗ trợ của bà con xóm thôn mà sáng sủa ngày bữa sau ông xã tôi qua cơn nguy kịch dần tỉnh lại. Được bà lão láng giềng hỏi thăm, đối với bát gạo, tôi nấu nướng ngay cháo đối với ông xã. Nhưng khốn nạn thay là thế, ông xã tôi không kề được bát cháo vào mồm, thì ko rõ được tên cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng nghe tin từ đâu, hùng hùng cọp cọp xông vào trong nhà tôi, với những tay thước, dây cáp thừng, roi song trông thực dữ tợn. Tên cai đi với bộ phận vóc dáng huênh hoang, hách dịch, quất mạnh đầu roi xuống để ra oách. Hắn thét:
– Thằng kia! Ông tưtrênng mày ckhông còn tối qua rồi, vẫn còn sống đấy à? Nộp tiền sưu! Mau!
Chồng tôi hoảng quá, vội để bát cháo xuống phản rồi lăn đùng té ngửa ra đó, chắc vẫn tồn tại đấy bị ám ảnh vì những trận đòn roi dã man của nó. Tên người thân trong gia đình lí trưtrênng quay tkhô hanh lịch tay cai lệ, chỉ vào ông xã tôi, mỉm cười mỉa:
– Anh ta lại sắp phcửa ải gió như tối qua đấy!
Lúc này, tôi cũng hoảng nhiều, nhà thì mất đi sưu, tiền gạo vẫn còn chả đủ, ông xã thì cứ ốm mãi, nhỡ người ta lại lôi ra hành xác tiếp thì sao? Nhỡ ông xã mình khuất thì sao? Nghĩ sắp tới đó, tôi chợt toát những giọt mồ hôi vì thế lo kinh. Không! Dù thực hiện thế nào tôi cũng ko thể để ông xã tôi bị chúng lôi đi lần nào phái nữa…
Bỗng tên cai chỉ vào mặt tôi:
– Chị khất sưu tới chiều mai phcửa ải ko? Đấy! Chị hãy ra nói với ông cai, để ông ấy ra đình kêu với quan đối với! Chứ ông lí tôi thì ko tồn tại quyền dám đối với chị khất một giờ nào phái nữa.
Tôi nói, giọng run rẩy, cố thuyết phục bọn chúng:
– Nhà cháu từng túng lại phcửa ải đóng thnkhô hanh cả suất sưu chú nó phái nữa, nên mới luộm thuộm vậy đó. Chứ cháu với dám gỡ bễ tiền sưu sông núi đâu? Hai ông thực hiện phước nói với ông lí đối với cháu khất…
Không để tôi nói được không còn câu, tên cai trợn ngược mắt, chống nhị tay vào hông, ra vẻ, quát tháo, chửi rủa ầm ĩ:
– Mày định nói đối với thân phụ mày nghe đấy à? Sưu của sông núi mà dám mtrên mồm xin khất!
– Khốn nạn! Nhà cháu từng ko tồn tại, dẫu ông chửi mắng cũng tới thế thôi. Xin ông trông lại!
Tên này vẫn hầm hè:
– Nếu ko tồn tại tiền nộp sưu đối với ông thời nay, thì ông sẽ dỡ cả nhà mày đi chứ chỉ mắng thôi à!
Hắn quay phắt ra, lên giọng, ra lệnh đối với tên người thân trong gia đình lí trưtrênng:
– Không tương đối đâu mà nói với nó, trói cổ thằng ông xã nó lại, điệu ra đình kia!
Tên người thân trong gia đình lí trưtrênng cứ lóng nga lóng ngóng, không còn nhìn ông xã tôi rồi lại nhìn tên cai lệ, nhịn nhường như hắn ko dám hành tội người ốm thì phcửa ải, nhỡ sao đối với thì hắn lại chịu tội. Có lẽ hắn vẫn tồn tại đấy một tí tình người. quậnuá mất nhẫn nại, tên cai lệ hầm hầm xông tới rung phắt mẫu dây cáp thừng trong tay tên kia, sử dụng được sầm sập như muốn rung rinh đất trời tới định trói ông xã tôi.
Tôi hoảng quá, đặt ngay mẫu Tỉu đang bế phía bên trên tay xuống, vội sử dụng được ra xung quanh vùng địa điểm ông xã. Trong lúc sử dụng được đi tôi thấy thằng Dần nãy giờ vẫn co ro kinh hãi trong một tầm nhìn theo tôi, thấy tôi đặt mẫu Tỉu xuống thì sử dụng được ra bế lấy em nó rồi quay về xung quanh vùng địa điểm cũ. Lòng tôi chợt nhói lên nhức nhối.
Tôi lộc may đỡ được cánh tay của tên cai. Tôi ngẩng đầu, nỗ lực thiết tha cầu khẩn:
– Cháu van ông, nhà cháu vừa mới tỉnh được một lúc, ông tha đối với!
– Tha này! Tha này!
Vừa nói, hắn vừa bịch vào ngực tôi vài mẫu, rồi hếch cằm, trợn trừng mắt, nối tiếp định trói ông xã tôi. Đau quá! Đau như vô thtrên được phái nữa!
Cơn đau đó lúcến đối với đối với việc nhẫn nhục của tôi đạt sắp như đạt tới con số giới hạn. Không rõ được lúc ấy, tôi vớ được mẫu gan hùm trên đâu, liều mình đấu lí với chúng nó:
– Chồng tôi đang bệnh tật, ông ko được phép hành tội!
Dứt câu. Một mẫu bạt tai đau điếng giáng xuống mặt tôi. Hắn phủi tay, nối tiếp sinh hoạt hắn phải thực hiện. Cái tát đau điếng, gỡng rát, sao hoàn toàn với thể btrêni cơn giận của tôi ngay thời gian lúc bấy giờ. Nó từng đẩy sự tức giận của tôi lên đến mức đỉnh điểm. Tôi minh chứng và khẳng định phcửa ải đảm bảo đảm bảo an toàn bình yên được mẫu gia đình này! Bảo vệ ông xã tôi dù ra sao thì ra.
Tôi nghiến chặt nhị hàm răng, dằn từng tiếng:
– Mày trói ngay ông xã bà đi, bà đối với mày xem!
Rồi nkhô hanh nhẹn như ngắt, tôi túm lấy cổ tên cai chọn dúi hắn ra cửa. Hắn với vẻ rất bất thần lúc thấy một con thanh nữ như tôi mà dám chặn lại hắn. Cái sức lẻo khoẻo của thằng nghiện như hắn sao hoàn toàn với thể btrêni được tôi. Bị tôi chọn túm bất thần, hắn trượt chỏng quèo ra đất. Ngã rồi, mà mồm vẫn tồn tại đấy nham nhảm đòi tiền sưu nhà tôi. Tôi đang định tiến sắp hơn xung quanh vùng địa điểm tên cai lệ thì tên người thân trong gia đình lí trưtrênng từng schọn sổ tới địa điểm tôi, tính cầm gậy tiến công tôi, mắt hắn trợn ngược lên, răng nghiến rtối thiểu từng tiếng, nghe rất kinh khủng. Ngay ngay tức thì, tôi quay ngang người chộp được cây gậy, nỗ lực dùng cực kì để giằng lấy. Rồi ko rõ được cây gậy văng ra từ lúc nào, tôi vội túm lấy tóc hắn, rung mạnh, rồi lẳng hắn ra ngoài thềm nhà. Hai tên lồm ngồm bò dậy, bộ phận dạng cực kì thảm họa. Nhìn bộ phận dạng chúng vậy đó, tôi cực kì hả dạ. Tôi cũng ko ngờ là tôi hạ được bọn chúng nkhô hanh nhẹn vậy đó-những kẻ vừa mới đó vẫn còn hung hãn, dữ tợn, bất nhân như tưtrênng mang trong mình theo cả trận cuồng phong tới với gia đình nhà tôi.
Đứng dậy nhìn tứ bề ko thấy bóng một đồng bọn, với nhẽ bọn chúng bặt tăm từ lúc tôi tiến công 2 tên này. Cai lệ và người thân trong gia đình lí trưtrênng dắt díu nhau về đình. Khi rời xa nhà tôi, hắn luôn nhớ ném mẫu nhìn thịnh nộ thì và chửi câu rình rập đe dọa:
– Con khốn! Rồi mày cứ chờ mà xem!
Tôi thầm nghĩ: “Thật thực sự mẫu bọn hèn, chỉ rõ được ức hiếp dân nghèo.”
Anh ông xã tôi nãy giờ từng muốn can ngăn, nhưng mệt quá nên hoàn toàn với thể ngồi một xung quanh vùng địa điểm kêu: “U nó ko được thế, người ta tiến công mình ko sao, mình tiến công người ta là mình phcửa ải tù, phcửa ải tội.”
Tôi vẫn không nguôi cơn giận:
– Thà ngồi tù. Để đối với chúng nó thực hiện tình thực hiện tội mãi thế, tôi ko chịu được. Chứ cứ mặc kệ thế, để chúng quyết mình sống hay là mình ckhông còn à?
Bà lão láng giềng lại lật đật sử dụng được tkhô hanh lịch hỏi thăm, bế hộ mẫu Tỉu. Bà vừa ẵm con nhỏ nhắn, vừa nhìn tối với vẻ kinh hãi, ái ngại nói:
– Sao chị lại thế! Đánh nó chỉ bõ được cơn tức, rồi mình vẫn còn gánh siêu phẩm nghinkhô hanh trọng hơn không còn thế phái nữa ấy chứ! Lại vẫn còn là một thanh nữ…
Nhìn khuôn mặt cụ lộ rõ vẻ sững sờ trước hành vi chống trả của tôi lúc nãy. Nhìn cụ, tôi đáp:
– Cụ ạ! Cháu cũng rõ được là mình là thường dân, dân nghèo, chống ngược lại những bác gỡ ấy từng là quá nhiều rồi. Lại vẫn còn là một thanh nữ phụ nữ, thế cũng chẳng hay là hớn gì. Nhưng cứ để thế đối với chúng nó mặc xác hành tội, tiến công đập, nhỡ ông xã con ckhông còn hay là sao đối với thì vẫn còn đau kcọp ko ngừng lại trên đó phái nữa ấy!
Bà lão cũng chẳng nói gì thnkhô hanh. Tôi lại vào trong nhà, khuyên ông xã ăn cố tối thiểu cháo đối với đỡ, dỗ nhị đứa trẻ đang thút thtối thiểu ầm ĩ vì thế kinh hãi. Tôi không hiểu ngày mai sẽ thực hiện thế nào, chỉ phải có ngay ngay thời gian lúc bấy giờ ông xã tôi ko bị tóm gọn đi, ko bị hành tội. Sống suy bình yên được ngày nào hay là ngày ấy.
Ngoài đình, mõ vẫn vang, tù và vẫn inh ỏi, trống thúc cứ ầm ầm thúc giục sưu thuế. Từng hồi, từng hồi dằng giai, ám ảnh…

Nguồn: Cửa Hàng Công ty
Top 9 Bài văn đóng vai chị Dậu kể lại mẩu trích Tức nước vỡ bờ (Ngữ văn tám) hay là nhất
BẠN NÊN XEM CÁI BÀI VIẾT NÀY
- Top một0 Nhà hàng tiệc cưới to tại Thủ Đức, Xì Gòn binhphuoc
- Top một0 Địa chỉ phẫu thuật thẩm mỹ và thực hiện đẹp uy tín nhất TPhường Sài Thành binhphuoc
- Top 9 Trung tâm dạy nghề spa chăm sóc sức khỏe thể chất và thực hiện đẹp uy tín và quality nhất tại Huế binhphuoc
- Top tám Địa chỉ nối mi xinh và unique nhất Huế binhphuoc